Là một người hâm mộ cuồng nhiệt thể loại Metroidvania, tôi đã dành vô số giờ đồng hồ để khám phá những thế giới phức tạp, mở khóa kỹ năng mới và chinh phục những thử thách khó nhằn. Thể loại này có sức hấp dẫn đặc biệt bởi sự kết hợp giữa khám phá phi tuyến tính, platforming chính xác và chiến đấu đầy thử thách. Tuy nhiên, không phải tựa game Metroidvania nào cũng được tạo ra như nhau.
Mặc dù luôn tốt hơn khi ca ngợi những thành tựu, nhưng đôi khi, việc chỉ ra những thất bại cũng quan trọng không kém để giúp người chơi tránh lãng phí thời gian và tiền bạc. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, tôi sẽ điểm danh 10 tựa game được quảng bá là Metroidvania hoặc có yếu tố của thể loại này nhưng lại gây thất vọng nặng nề, dựa trên kinh nghiệm cá nhân và đánh giá chung của cộng đồng. Đây là những game không đáp ứng được những yếu tố cốt lõi của Metroidvania hoặc gặp phải vấn đề nghiêm trọng trong quá trình thực hiện. Hãy cùng điểm qua danh sách này.
10. GRIME Definitive Edition
Vùi mình trong bùn lầy
Ban đầu, GRIME thu hút tôi bởi phong cách hình ảnh kỳ quái và độc đáo. Thế giới siêu thực của game tạo ra một sức hấp dẫn mạnh mẽ, khiến tôi háo hức chờ đợi phiên bản GRIME Definitive Edition ra mắt trên Nintendo Switch.
Tuy nhiên, khi game cập bến Switch, mọi thứ dường như chỉ tệ hơn. Mặc dù nhận được đánh giá tương đối tốt trên các hệ máy khác và PC, nhưng trên Switch, GRIME Definitive Edition gặp phải vấn đề hiệu năng nghiêm trọng. Một game đòi hỏi sự chính xác trong chuyển động lại liên tục giật lag trên console của Nintendo, khiến trải nghiệm trở nên cực kỳ khó chịu.
Với tư cách là một game Metroidvania, tôi thấy game còn mắc phải lỗi cân bằng. Tôi từng rất thích những game khó nhằn trong thể loại này như series Blasphemous, nhưng GRIME Definitive Edition lại mang đến cảm giác khó khăn không vui vẻ. Đặc biệt, khi kết hợp với thời gian tải game dài và giao diện người dùng bị lỗi, trải nghiệm càng thêm tồi tệ.
Lối chơi chiến đấu trong GRIME Definitive Edition
9. Umbraclaw
Không có thêm mạng cho chú mèo này
Nói chung, tôi khá yêu thích hầu hết các game được phát hành bởi Inti Creates. Trong khoảng một thập kỷ qua, tôi đã tận hưởng nhiều game platformer của họ như series Azure Striker Gunvolt hay những tựa game độc đáo khác.
Và giống như GRIME Definitive Edition, tôi đã rất mong chờ một cuộc phiêu lưu có tên Umbraclaw. Mặc dù không phải là một Metroidvania thuần túy, game này hứa hẹn kết hợp yếu tố rogue-like nhẹ nhàng với nhiều màn platforming và các trận đấu trùm căng thẳng. Game có một cơ chế độc đáo: cái chết không phải là kết thúc ngay lập tức, và nhân vật chính Kuon chú mèo sẽ nhận được sức mạnh ngẫu nhiên của các loài động vật khi hồi sinh. Điều này không chỉ mang lại các lựa chọn platforming mới như nhảy đôi mà còn cung cấp những đòn tấn công mới.
Chú mèo Kuon với sức mạnh động vật trong Umbraclaw
Tuy nhiên, trên lý thuyết thì hay, nhưng thực tế lại phũ phàng. Tính ngẫu nhiên của các sức mạnh khiến việc khám phá trở thành một cực hình, điều này là một lỗi nghiêm trọng đối với thể loại Metroidvania. Kết hợp với hệ thống nâng cấp Gem khó hiểu, các trận đấu trùm có độ khó leo thang chóng mặt, và hitbox cực nhỏ của Kuon cho đòn Fatal Stomp, Umbraclaw mang lại vận rủi cho người chơi, giống như một chú mèo đen vậy.
8. Tevi
Dễ thương nhưng nhạt nhòa như thỏ bông
Tôi phải thừa nhận rằng tôi chưa từng chơi Rabi-Ribi trước khi thử Tevi. Vì vậy, tôi không có bất kỳ sự tham chiếu hay kỳ vọng nào khi bắt đầu game này. Lúc đầu, Tevi có vẻ ổn, với cốt truyện sâu sắc và các nhân vật theo phong cách anime quen thuộc. Nếu game chỉ tập trung vào kể chuyện mà không có yếu tố platforming, có lẽ tôi đã rất thích nó.
Thật không may, Tevi lại được giới thiệu là một game Metroidvania. Và chính các yếu tố platforming cùng chiến đấu lại là nơi game này “vấp ngã”. Bạn sẽ mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy một kỹ năng di chuyển mới, buộc bạn phải khám phá những khu vực rộng lớn mà không có định hướng rõ ràng về nơi cần đến tiếp theo.
Nhân vật chính Tevi và các đồng minh
Về phần chiến đấu, game cố gắng kết hợp với phong cách bullet hell (đạn dày đặc), điều này mang lại cảm giác khó chịu hơn là thú vị. Đặc biệt khi bạn phải đối mặt với hầu hết các trận đấu trùm đều có nhiều pha, đòi hỏi bạn phải kiên trì chịu đựng. Đây là một nỗ lực đáng khen nhưng lại không đạt được sự xuất sắc như tiềm năng vốn có.
7. Gal Guardians: Servants of the Dark
Những hầu gái quỷ vất vả
Là người đã từng thưởng thức phần đầu tiên Gal Guardians: Demon Purge, tôi đặt nhiều kỳ vọng vào phần tiếp theo này. Đặc biệt là khi Gal Guardians: Servants of the Dark hứa hẹn mang đến một trải nghiệm Metroidvania hoàn chỉnh hơn so với phần trước.
Tôi đã không ngờ rằng Inti Creates lại xử lý phần hậu truyện đầy quỷ dữ này một cách tồi tệ như vậy. Một trong những điểm sai lầm là cách game xử lý các kỹ năng platforming. Khi bạn thu thập xương cốt của Chúa tể Maxim đã ngã xuống và mang chúng về phòng ngai vàng, ngài sẽ ban cho bạn những nâng cấp. Một số chỉ là tăng chỉ số nhỏ nhoi, số khác mới là kỹ năng di chuyển.
Điều này hoàn toàn phá vỡ vòng lặp phản hồi tích cực của việc khám phá, khám phá kỹ năng mới và mở ra các khu vực mới. Đặc biệt, bạn nhận được kỹ năng một cách lộn xộn, ví dụ như tôi nhận liên tiếp vài lần nâng cấp kỹ năng lướt thay vì các kỹ năng hoàn toàn mới.
Lối chơi co-op trong Gal Guardians Servants of the Dark
Tệ hơn nữa, các trận đấu trùm trong game Metroidvania này thực sự không vui. Tôi đã quen với những trận đấu trùm đòi hỏi sự chính xác và đầy thử thách từ Inti Creates, nhưng những con trùm ở đây chỉ mang lại cảm giác choáng ngợp và lộn xộn.
6. Doomblade
Một anh hùng ảm đạm
DOOMBLADE kể câu chuyện về một nữ anh hùng không ngờ tới tên là Gloom Girl và một thanh kiếm eldritch biết nói mà cô tình cờ phát hiện ra. Giống như các game khác trong danh sách này, cốt truyện là một điểm sáng. Đáng buồn thay, phần platforming, dù có ý tưởng mới lạ, lại không được triển khai tốt hay thú vị.
Trong game này, bạn không thể chạy và nhảy như hầu hết các game Metroidvania khác. Bạn điều khiển di chuyển bằng một cần analog và khóa mục tiêu bằng cần còn lại. Tôi đã đề cập đến việc bạn phải lượn lờ trên không gian trống rỗng và cầu nguyện tìm thấy kẻ thù để khóa mục tiêu chưa? Hay việc bạn vẫn có thể chịu sát thương khi va chạm trong lúc đang bay?
Gloom Girl và thanh kiếm Doomblade trong chiến đấu
Một điểm khó chịu khác trong DOOMBLADE là khoảng cách giữa các điểm lưu game quá xa, có nghĩa là bạn sẽ phải chịu đựng những đoạn chơi rất dài trước khi có cơ hội nghỉ ngơi. Cuối cùng, vấn đề của tôi với game này là mọi thứ dường như chống lại người chơi. Tôi không ngại thử thách, nhưng khi nó được đặt lên trên nền tảng điều khiển khó sử dụng, game trở nên gần như không thể chơi được.
5. Magical Delicacy
Không ngon lành gì
Tôi không chơi nhiều game nấu ăn, mặc dù rất thích nấu ăn ngoài đời. Nhưng khi tôi nhìn thấy đồ họa tuyệt đẹp của Magical Delicacy và nghe nói game kết hợp nấu ăn với thể loại Metroidvania, tôi đã rất tò mò. Game cũng có dàn nhân vật phù thủy đầy màu sắc và kỳ quặc, điều này rất tuyệt vời. Vấn đề là, mặc dù tự gọi mình là Metroidvania, game lại bỏ bê thể loại đó ở mức độ lớn.
Chắc chắn có một chút platforming, nhưng tất cả đều tập trung vào việc thu thập nguyên liệu, nhận đơn đặt hàng và chạy về nhà để nấu. Chỉ có platforming thôi không nhất thiết biến một game thành Metroidvania.
Cô phù thủy chính đang nấu ăn trong Magical Delicacy
Khi bạn xem xét thêm việc game hoàn toàn không có chiến đấu, tôi thấy Magical Delicacy là một cuộc phiêu lưu khó “nuốt trôi”.
4. Salt and Sacrifice
Mặn mòi, không ngọt ngào
Tôi biết có rất nhiều người hâm mộ thể loại Souls-like. Tôi chỉ không phải là một trong số họ. Điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng thích những game có một chút yếu tố Souls, như Blasphemous. Chỉ là bạn phải xử lý cả hai khía cạnh gần như hoàn hảo để làm hài lòng tôi, điều mà Salt and Sacrifice đã thất bại. Thứ nhất, game được cho là Metroidvania này lại có những đoạn chơi rất tuyến tính trước khi dần mở ra cho phép khám phá tự do hơn.
Nhưng sau đó, game lại có cơ chế săn Phù thủy (Mage Hunts). Thay vì tìm trùm ở những địa điểm cố định, bạn phải theo dấu vết xác chết để cố gắng bắt những pháp sư độc ác này trước khi chúng dịch chuyển đi mất.
Lối chơi chiến đấu trong Salt and Sacrifice
Nếu điều đó chưa đủ tệ, về sau, chúng sẽ mất kiên nhẫn khi bị săn và quyết định tấn công bạn trước, thường xuất hiện mà không báo trước và hạ gục bạn bằng phép thuật. Game Souls-like đã đủ khó khi bạn chiến đấu trong một đấu trường cố định. Trong một bối cảnh như Salt and Sacrifice, chúng trở thành một nỗi phiền toái khổng lồ.
3. Mars 2120
Trong không gian, không ai nghe thấy tiếng bạn hét
Tôi đã bỏ lỡ Mars 2120 khi nó ra mắt lần đầu. Sau đó, tôi thấy nó được quảng cáo trên eShop và quyết định thử vì trông có vẻ thú vị. Có lẽ hơi cơ bản, nhưng hứa hẹn. Ôi, tôi đã lầm to. Mặc dù có đồ họa đầy màu sắc và thiết kế âm nhạc kịch tính, Mars 2120 lại là một trong những game Metroidvania tệ nhất mà tôi từng chơi trong một thời gian dài.
Mặc dù nhiều game thủ ghét các hướng dẫn (tutorial), nhưng game này lại cần một cái. Tôi hoàn toàn không biết điều khiển gì khi game thả tôi vào, và suýt bị tiêu diệt bởi những kẻ thù bay đầu tiên tôi gặp. Mặc dù bạn có cả tấn công vật lý và vũ khí tầm xa, nhưng vũ khí tầm xa gần như vô dụng trong việc bắn trúng hitbox nhỏ của đám kẻ thù bay hung dữ.
Nhân vật chính khám phá môi trường trên sao Hỏa trong Mars 2120
Tệ hơn là nhiều con trùm lớn và không khoan nhượng của game, bao gồm cả một con nhện khổng lồ dồn bạn vào góc và liên tục hồi máu. Nếu như vậy chưa đủ, phiên bản Switch còn gặp phải thời gian tải game cực lâu và vật lý platforming tệ hại. Mars 2120 lẽ ra có thể là một game Metroidvania ổn, dù cơ bản. Thay vào đó, nó là một cơn ác mộng trong không gian.
2. Exile’s End
Lạc lõng trong không gian
Đôi khi, việc tạo ra sự khác biệt trong đám đông có thể khó khăn. Mặc dù tôi không nghĩ điều đó luôn hoàn toàn cần thiết cho thể loại Metroidvania, nhưng thường thì việc có một điểm nhấn để thu hút người chơi là rất hữu ích. Trên giấy tờ, Exile’s End trông có vẻ ổn. Đó là một game hoài cổ với phong cách giống kỷ nguyên Amiga, và có sự tham gia của những huyền thoại như Kenji Yamagishi, điều này khiến game thực sự trở nên nhạt nhẽo một cách kỳ lạ.
Game sử dụng lối thiết kế “copy-and-paste” cho các phông nền, khiến nó trông cực kỳ chung chung. Tệ hơn nữa, nhiều kẻ thù sẽ xả đạn vào bạn ngay khi bạn bước vào một khu vực mới.
Nhân vật chính đối mặt với kẻ thù trong Exile's End
Bạn cũng không có đạn vô hạn và cần ném lựu đạn vào những vết nứt được giấu kỹ để tìm thấy nhiều nâng cấp của game, điều này cực kỳ khó chịu. Dù sao đi nữa, Exile’s End cũng may mắn là một trải nghiệm ngắn ngủi. Nhưng chúng tôi đã giữ tựa game gây thất vọng nhất cho cuối cùng.
1. Ebenezer and the Invisible World
Bah, Humbug!
Giống như các game khác trong danh sách này, trên giấy tờ, Ebenezer and the Invisible World có vẻ ổn. Game có một góc nhìn độc đáo về câu chuyện A Christmas Carol, khi bạn vào vai một Scrooge anh hùng sử dụng các đồng minh ma quỷ để giải cứu.
Mặc dù tôi thấy cốt truyện hấp dẫn, bản thân game lại là một vấn đề khác. Khi tôi chơi trên Steam, tôi thấy nó là một mớ hỗn độn đầy lỗi. Sức mạnh của ma quỷ thỉnh thoảng bị vô hiệu hóa, Scrooge quên cách bám vào gờ tường, và nhiều vấn đề tương tự.
Scrooge cùng các linh hồn đồng hành trong Ebenezer and the Invisible World
Làm phức tạp thêm trải nghiệm là bạn phải quản lý cẩn thận các đòn tấn công của ma quỷ, vì chúng tiêu hao một thanh năng lượng giới hạn và cạn kiệt rất nhanh. Mặc dù bản thân Scrooge khá nhanh nhẹn với cây gậy của mình, nhưng nó yếu hơn nhiều so với các đồng minh siêu nhiên của bạn. Tệ nhất là việc khám phá thế giới admittedly tuyệt đẹp này. Các điểm lưu game rất ít và cách xa nhau, và việc kích hoạt thêm các chuyến tàu ma quỷ để di chuyển nhanh cần một nỗ lực đáng kể. Nhưng phần khó khăn nhất để chấp nhận là những con trùm quá mạnh, chúng khiến bạn mất kiên nhẫn và tiêu hao tài nguyên hơn là mang lại niềm vui. Có lẽ Scrooge chỉ nên gắn bó với những câu chuyện Giáng sinh xưa cũ và tránh xa video game.
Kết luận
Thể loại Metroidvania đã mang đến cho chúng ta vô số tựa game xuất sắc, những viên ngọc quý của nền công nghiệp game indie và cả AAA. Tuy nhiên, như danh sách trên đã chỉ ra, không phải mọi nỗ lực đều thành công. Từ các vấn đề kỹ thuật, lối chơi nhàm chán, thiết kế màn chơi tệ hại cho đến việc không hiểu rõ bản chất của thể loại, những tựa game này đã không thể mang lại trải nghiệm Metroidvania trọn vẹn và đáng nhớ.
Hy vọng danh sách này sẽ giúp bạn đưa ra quyết định sáng suốt hơn khi lựa chọn cuộc phiêu lưu tiếp theo của mình trong thế giới Metroidvania. Bạn đã từng trải nghiệm những tựa game đáng thất vọng nào trong thể loại này chưa? Hãy chia sẻ suy nghĩ và kinh nghiệm của bạn trong phần bình luận bên dưới để cộng đồng game thủ cùng biết nhé!